Nhìn lại
Sau mỗi chuyến đi, dù là thành công mĩ mãn với một lốc film chờ ngày đi tráng hay thất bại với mãi một cuộn ủ ngâm ngày này qua tháng khác thì bao giờ cũng vậy. Một ly scotch, vài điếu thuốc và buổi sáng yên tĩnh tờ mờ sương. Đối với bản thân thì vậy là đã đủ ấm áp thay cho một lời chào của ngày trở về bơ phờ, mệt lả...
"Nét dịu dàng từ những vùng cao của Scotland".
Bầu bạn với tôi buổi sáng mưa lấm tấm hôm ấy như thường lệ vẫn chỉ là whisky, bằng sự dịu dàng, đâu đó phảng phất một chút mãnh liệt cửa đại dương. Tôi mới nhận ra có một sự thật mà bản thân mình đã bỏ mặc, cứng nhắc, và thậm chí còn đẩy nó ra xa khỏi nhân sinh quan của mình. Chỉ khi trở về từ chuyến đi "thất bại" lần này, tôi mới biết rõ-Tôi đã không đi để chụp ảnh, tôi đi để bỏ lại những cảm xúc của mình.
Tôi quan niệm việc chờ đợi whisky có lẽ cũng như việc chờ đợi một người đàn bà vậy, nếu Adam ngày đấy không kiên nhẫn chờ người đàn bà của mình mà đơn phương độc mã đi ăn trái cấm thì nhân loại có lẽ đã rẽ sang một hướng khác mất rồi. Eve là một người đàn bà nguyên thủy, Adam biết điều đấy, biết rõ một ngày em sẽ gây rắc rối cho cuộc sống của cả hai, em sẽ khiến cho đàn ông đau khổ nhưng trách em sao được! Em chỉ đơn giản là một người đàn bà đúng như những sự kì vọng khi em được Chúa tạo ra để làm cho nỗi cô đơn của tôi thêm phần sâu sắc mà thôi. Vì em là đàn bà nên niềm vui sướng của em là dấu chấm hết cho những tháng ngày tự do của tôi.
Em tò mò, em ghen tuông, em mơ mộng đôi khi phù phiếm về tất cả những thứ liên quan tới tôi- của em, niềm kiêu hãnh rằng em có thể kiểm soát được người đàn ông của mình để rồi cái giây phút em bị cám dỗ bởi sự mới mẻ, sự khai sáng đầy mời gọi đấy, em đã kéo tôi theo vì tôi biết sớm muộn gì tôi cũng phải lòng em. Không phải vì em có trước những con đàn bà tầm thường sau này, không phải vì em tinh tế như những ly rượu vang hay nhẹ nhàng như tiếng hát ở vườn địa đàng.
Em đặc quánh, nguyên bản và em ngả màu như một ly whisky mà tôi uống; em dịu dàng, em hoang dại làm tê liệt đầu lưỡi tôi. Em đàn bà! Et je t'aime, et je t'aime! Chỉ thế thôi, em không cần phải là một người phụ nữ với bất cứ chuẩn mực, phong cách nào đi kèm cả, em cũng đừng thay đổi sự nguyên bản của mình vì tôi. Em chỉ cần là đàn bà không thôi.
Vì Chúa lòng lành, tôi không oán trách Người đã đuổi tôi và người đàn bà ra khỏi vườn địa đàng để vật vờ một kiếp sống lạc loài. Mặt khác, tôi tôn thờ sự màu nhiệm và quyền năng của ông khi đã có một Pink Floyd tồn tại trên cõi đời tạm bợ này. Tôi quỳ dưới chân ông như thể đã có một sự thật từ thuở Sáng Thế trong sách kinh thánh: Thưởng thức Pink Floyd vào một sáng mưa nhẹ lấm tấm cùng whisky. Và tôi cảm ơn Người vì đã tạo ra đàn bà trong sự mặc khải thương xót cho cuộc sống cô đơn của tôi, để thấu hiểu nỗi thống khổ sâu sắc ấy. Để tôi ăn nằm với người đàn bà của cuộc đời này, coi đó là một phần thân thể mình. Khải Huyền của tôi- khúc xương số bảy bên mạn sườn trái...
Bất giác tôi mỉm cười, khung hình một khu rừng ôn đới liên tục hiện ra mời gọi tôi quay trở về nhà, những rừng phong đang yêu nhau và bắt đầu mùa thay lá, mùi len của bầy cừu, vị thơm nức mũi của lò bánh mì mỗi sáng được khứu giác của gió thổi vi vu mang theo cả những vị mặn của biển lân la từ vùng cao của Scotland, xộc vào mũi tôi.
Và trong tâm thức của bản thân mình, tôi đã có một Bắc Âu như thế, đã có một cuối Thu của những ngày tháng lạnh ẩm ướt sương mù, xen lẫn một chút tuyết của đầu Đông. Những hàng cây trắng xoá, những hơi thở sương khói của đàn bò mộng buổi sáng sớm trên thảo nguyên, những tối bên ánh lửa, những con đường ngập tràn lá khô trải dài như vô tận dẫn lên một ngôi nhà nhỏ lọt thỏm ngay giữa một đồi núi chỉ toàn là cỏ xanh, nơi có một ánh đèn nhỏ ở khung cửa sổ lúc nào cũng sáng và cái ống khói lúc nào cũng nghi ngút. Và tôi biết, trong ngôi nhà nhỏ đấy sẽ có người chờ đợi tôi. Chờ tôi như một người đàn bà mà tôi sẽ yêu.
May 5th, 2017
Những Nấm Mồ Nhân Loại
Một ngày nào đó anh sẽ tìm em trong giấc mơ,
nắm tay nhau ta đi qua những đổ nát của thế giới,
với trăm nghìn linh hồn vô vọng không chốn nương thân.
Cả anh và em đều biết đó chỉ là mơ; cơn ác mộng mà anh yêu quí,
vì giây phút có em và thế giới đang sụp đổ dưới chân.
Em thì thầm: em nghĩ mình đang mơ anh ạ, anh mặc kệ "hãy cứ để giấc mơ tiếp diễn".
Làm sao để có thể, làm sao để có thể đi qua những hoài niệm của tâm hồn,
của những miền kí ức không chút âm thanh, không vơi đi những giọt nước mắt.
Nhân loại thống khổ ai oán trên những nấm mồ mà em đang đào bới, xới tung để quay trở lại.
Chỉ là một kiếp sống vô hình, nhưng chưa bao giờ vô tình lướt qua.
Ngày mai ta sẽ vẫn lại tay trong tay rảo bước trên muôn trùng số phận,
thênh thang những nỗi nhớ, những đôi môi mệt mỏi vì bơ phờ mỗi lần ghìm chặt những chiếc hôn.
Phập phừng ngọn lửa nóng hổi trong tim, râm ran những giọt mồ hôi còn lấm tấm sợi tóc mai vật vờ trong gió cát
của bụi,
của tàn tro từ đống đổ nát.
Của hiện thực về nền văn minh đã chết,
nhân loại duy chỉ còn hai ta.
May 7th, 2020
Đàn Ông Không Đàn Bà
...Sẽ có một buổi chiều như hôm nay, có điều mặt trời sẽ lặn nhanh hơn vì trục xoay của bán cầu Bắc Mĩ vào mùa Đông cho ta cảm tưởng thời gian trôi qua thật mau. Rảo bước trên đường về nhà, em sẽ bắt đầu thấy những ánh đèn Giáng Sinh lấp lánh, rọi qua những hàng cây nặng trĩu tuyết, những hơi thở lạnh và chiếc mũi đỏ ửng, những mái nhà với những ô cửa sổ ấm cúng nhìn từ bên ngoài. Rồi tụi mình sẽ có những ý tưởng nghịch ngợm của tuổi dăm chạm ngưỡng 30. Những dòng người tay trong tay, miệng thì thào khói, những nụ hôn hanh khô của cái lạnh xa xứ...
Ngồi xe điện trên đường về, vì phải đi đôi giày cao gót cho hợp với sự tinh tế của buổi tối hôm ấy, chân em lạnh cóng và tê lại,anh cởi chiếc khăn len choàng cổ của mình ra quấn 2 đôi bàn chân em lại và cho vào lòng anh. Có vài người ngồi ở hàng ghế đối diện thấy sẽ mỉm cười, họ tựa đầu vào nhau và hồi tưởng lại một thời tuổi trẻ, về một thanh xuân đã qua của riêng họ. Nhìn thành phố qua ô cửa kính trên xe, có một cái đẹp mà chỉ những kẻ chân luôn rảo bước như tụi mình mới có thể thấy, những người vô gia cư đứng co ro ở những góc đường, đám trẻ con đang ném tuyết vào nhau, nhìn từ xa, hoàng hôn cởi bỏ đi lớp áo bỏng rát trần trụi của ngày dài, đỏ và đằm thắm như màu của rượu vang. Miên man và ngây ngất mê dại....
Tận dụng lúc em đang mải mê ngắm những ánh đèn lấp lánh về đêm, anh lén lút để bản thân mình tự do phiêu bồng vào những tâm niệm của riêng mình, anh nghĩ nếu chuyến tàu điện này chạy với vận tốc ánh sáng để có thể du hành đến tương lai, thì có thể nó sẽ phải chạy vòng quanh trái đất trong vòng vài tháng. Có lẽ vậy, nhưng đột ngột anh lại nhớ tới nghịch lý của thời gian mà Einstein đã từng nói. Nếu một vật chuyển động với vận tốc ánh sáng thì trọng lượng càng ngày càng lớn, thời gian bên ngoài sẽ chậm lại. Nhưng anh và em bất động trên tàu, chỉ có xe điện chuyển động. Thế thì làm sao ta có thể đi tới tương lai được? Hệ quy chiếu bởi luật không gian và thời gian được Newton viết ra không cho phép chúng mình du hành tới tương lai mà không bị già đi hay trọng lượng tăng đột biến một cách kinh hoàng được. Rồi anh lại suy nghĩ cực đoan, nhỡ đâu trong lúc chạy, chuyến tàu đột ngột thắng gấp lại, tất cả gia tốc và lực quán tính của chuyến tàu ấy sẽ dồn về một điểm và nghiền nát anh và em tan thành những hạt bọt lượng tử mất!...
À, lại là những hạt bọt lượng tử, những hạt bụi vũ trụ, những con đơn bào, những con khỉ và những con khủng long. Anh mỉm cười nguy hiểm.
Và anh chợt nhớ tới một bài hát mà anh thích đã lâu, ngân nga hát trong miệng cố ý để cho em nghe thấy, em hỏi:
_Anh đang nghĩ gì vậy?
Anh đang nghĩ đàn ông rồi sẽ ra sao khi không có đàn bà.
Gentle Sin
... And you know what darling? Tất cả những gì người khác nhận biết được khi họ nhìn vào cơ thể chằng chịt những vết cứa đầy màu sắc đang gầm thét tận sâu trong tâm hồn của em:
Là sự đánh giá.
Cũng giống như nhân loại từ xưa tới giờ chỉ biết con rắn là hiện thân mang sự cám dỗ đầy mời gọi của quỷ xứ đã phá hỏng tất cả, biến tạo vật đẹp đẽ của Chúa thành những linh hồn du mục trong cõi Địa Đàng, còn về phần anh thì nghĩ đó chỉ đơn giản là sự khai sáng cần thiết để Adam và Eve nhận thức được rằng họ chỉ là hai tạo vật vô loài mang trọng trách duy trì nòi dống được che đậy dưới những lớp cỏ cây mang hình hài của những điều răn không được phạm phải. Và làm sao có thể khi ngay cả chính họ cũng không biết là mình đang trần truồng?
Anh không biết kế hoạch của Người dành cho cõi phàm chúng ta là gì, nhưng đàn ông và đàn bà thuở sơ khai đã bị đánh giá dựa trên chính mục đích mà họ tồn tại, bị đày đoạ như những sinh vật trọng tội chỉ vì phần "con" vốn dĩ thiên về bản năng nguyên thuỷ. Như việc đàn ông tìm kiếm và chọn cho mình người đàn bà, cùng làm tình và đẻ thật nhiều con. Đó chẳng phải là điều Chúa Trời mong muốn đó sao?
Sau cùng, anh vẫn sẽ chấp nhận "trái táo cấm" để chuộc lại sự nguyên nhiễm vô tội
Như những vết sẹo của một thời nông nổi vụng dại được em khéo léo phác hoạ bằng những linh vật trên nét mực của sợ hãi và nỗi đau. Và biết đâu đấy con rắn đã dụ dỗ Eve năm xưa chỉ đơn giản là một wingman đắc lực của anh để giúp bản thân đạt được điều mình mong muốn?
Nhân loại cứ mãi si mê và ngu muội. Vì họ không biết mục đích tồn tại của mình là gì.