Nhìn lại
Sau mỗi chuyến đi, dù là thành công mĩ mãn với một lốc film chờ ngày đi tráng hay thất bại với mãi một cuộn ủ ngâm ngày này qua tháng khác thì bao giờ cũng vậy. Một ly scotch, vài điếu thuốc và buổi sáng yên tĩnh tờ mờ sương. Đối với bản thân thì vậy là đã đủ ấm áp thay cho một lời chào của ngày trở về bơ phờ, mệt lả...
"Nét dịu dàng từ những vùng cao của Scotland".
Bầu bạn với tôi buổi sáng mưa lấm tấm hôm ấy như thường lệ vẫn chỉ là whisky, bằng sự dịu dàng, đâu đó phảng phất một chút mãnh liệt cửa đại dương. Tôi mới nhận ra có một sự thật mà bản thân mình đã bỏ mặc, cứng nhắc, và thậm chí còn đẩy nó ra xa khỏi nhân sinh quan của mình. Chỉ khi trở về từ chuyến đi "thất bại" lần này, tôi mới biết rõ-Tôi đã không đi để chụp ảnh, tôi đi để bỏ lại những cảm xúc của mình.
Tôi quan niệm việc chờ đợi whisky có lẽ cũng như việc chờ đợi một người đàn bà vậy, nếu Adam ngày đấy không kiên nhẫn chờ người đàn bà của mình mà đơn phương độc mã đi ăn trái cấm thì nhân loại có lẽ đã rẽ sang một hướng khác mất rồi. Eve là một người đàn bà nguyên thủy, Adam biết điều đấy, biết rõ một ngày em sẽ gây rắc rối cho cuộc sống của cả hai, em sẽ khiến cho đàn ông đau khổ nhưng trách em sao được! Em chỉ đơn giản là một người đàn bà đúng như những sự kì vọng khi em được Chúa tạo ra để làm cho nỗi cô đơn của tôi thêm phần sâu sắc mà thôi. Vì em là đàn bà nên niềm vui sướng của em là dấu chấm hết cho những tháng ngày tự do của tôi.
Em tò mò, em ghen tuông, em mơ mộng đôi khi phù phiếm về tất cả những thứ liên quan tới tôi- của em, niềm kiêu hãnh rằng em có thể kiểm soát được người đàn ông của mình để rồi cái giây phút em bị cám dỗ bởi sự mới mẻ, sự khai sáng đầy mời gọi đấy, em đã kéo tôi theo vì tôi biết sớm muộn gì tôi cũng phải lòng em. Không phải vì em có trước những con đàn bà tầm thường sau này, không phải vì em tinh tế như những ly rượu vang hay nhẹ nhàng như tiếng hát ở vườn địa đàng.
Em đặc quánh, nguyên bản và em ngả màu như một ly whisky mà tôi uống; em dịu dàng, em hoang dại làm tê liệt đầu lưỡi tôi. Em đàn bà! Et je t'aime, et je t'aime! Chỉ thế thôi, em không cần phải là một người phụ nữ với bất cứ chuẩn mực, phong cách nào đi kèm cả, em cũng đừng thay đổi sự nguyên bản của mình vì tôi. Em chỉ cần là đàn bà không thôi.
Vì Chúa lòng lành, tôi không oán trách Người đã đuổi tôi và người đàn bà ra khỏi vườn địa đàng để vật vờ một kiếp sống lạc loài. Mặt khác, tôi tôn thờ sự màu nhiệm và quyền năng của ông khi đã có một Pink Floyd tồn tại trên cõi đời tạm bợ này. Tôi quỳ dưới chân ông như thể đã có một sự thật từ thuở Sáng Thế trong sách kinh thánh: Thưởng thức Pink Floyd vào một sáng mưa nhẹ lấm tấm cùng whisky. Và tôi cảm ơn Người vì đã tạo ra đàn bà trong sự mặc khải thương xót cho cuộc sống cô đơn của tôi, để thấu hiểu nỗi thống khổ sâu sắc ấy. Để tôi ăn nằm với người đàn bà của cuộc đời này, coi đó là một phần thân thể mình. Khải Huyền của tôi- khúc xương số bảy bên mạn sườn trái...
Bất giác tôi mỉm cười, khung hình một khu rừng ôn đới liên tục hiện ra mời gọi tôi quay trở về nhà, những rừng phong đang yêu nhau và bắt đầu mùa thay lá, mùi len của bầy cừu, vị thơm nức mũi của lò bánh mì mỗi sáng được khứu giác của gió thổi vi vu mang theo cả những vị mặn của biển lân la từ vùng cao của Scotland, xộc vào mũi tôi.
Và trong tâm thức của bản thân mình, tôi đã có một Bắc Âu như thế, đã có một cuối Thu của những ngày tháng lạnh ẩm ướt sương mù, xen lẫn một chút tuyết của đầu Đông. Những hàng cây trắng xoá, những hơi thở sương khói của đàn bò mộng buổi sáng sớm trên thảo nguyên, những tối bên ánh lửa, những con đường ngập tràn lá khô trải dài như vô tận dẫn lên một ngôi nhà nhỏ lọt thỏm ngay giữa một đồi núi chỉ toàn là cỏ xanh, nơi có một ánh đèn nhỏ ở khung cửa sổ lúc nào cũng sáng và cái ống khói lúc nào cũng nghi ngút. Và tôi biết, trong ngôi nhà nhỏ đấy sẽ có người chờ đợi tôi. Chờ tôi như một người đàn bà mà tôi sẽ yêu.
May 5th, 2017