Những Nấm Mồ Nhân Loại
Một ngày nào đó anh sẽ tìm em trong giấc mơ,
nắm tay nhau ta đi qua những đổ nát của thế giới,
với trăm nghìn linh hồn vô vọng không chốn nương thân.
Cả anh và em đều biết đó chỉ là mơ; cơn ác mộng mà anh yêu quí,
vì giây phút có em và thế giới đang sụp đổ dưới chân.
Em thì thầm: em nghĩ mình đang mơ anh ạ, anh mặc kệ "hãy cứ để giấc mơ tiếp diễn".
Làm sao để có thể, làm sao để có thể đi qua những hoài niệm của tâm hồn,
của những miền kí ức không chút âm thanh, không vơi đi những giọt nước mắt.
Nhân loại thống khổ ai oán trên những nấm mồ mà em đang đào bới, xới tung để quay trở lại.
Chỉ là một kiếp sống vô hình, nhưng chưa bao giờ vô tình lướt qua.
Ngày mai ta sẽ vẫn lại tay trong tay rảo bước trên muôn trùng số phận,
thênh thang những nỗi nhớ, những đôi môi mệt mỏi vì bơ phờ mỗi lần ghìm chặt những chiếc hôn.
Phập phừng ngọn lửa nóng hổi trong tim, râm ran những giọt mồ hôi còn lấm tấm sợi tóc mai vật vờ trong gió cát
của bụi,
của tàn tro từ đống đổ nát.
Của hiện thực về nền văn minh đã chết,
nhân loại duy chỉ còn hai ta.
May 7th, 2020