Đàn Ông Không Đàn Bà

...Sẽ có một buổi chiều như hôm nay, có điều mặt trời sẽ lặn nhanh hơn vì trục xoay của bán cầu Bắc Mĩ vào mùa Đông cho ta cảm tưởng thời gian trôi qua thật mau. Rảo bước trên đường về nhà, em sẽ bắt đầu thấy những ánh đèn Giáng Sinh lấp lánh, rọi qua những hàng cây nặng trĩu tuyết, những hơi thở lạnh và chiếc mũi đỏ ửng, những mái nhà với những ô cửa sổ ấm cúng nhìn từ bên ngoài. Rồi tụi mình sẽ có những ý tưởng nghịch ngợm của tuổi dăm chạm ngưỡng 30. Những dòng người tay trong tay, miệng thì thào khói, những nụ hôn hanh khô của cái lạnh xa xứ...

Ngồi xe điện trên đường về, vì phải đi đôi giày cao gót cho hợp với sự tinh tế của buổi tối hôm ấy, chân em lạnh cóng và tê lại,anh cởi chiếc khăn len choàng cổ của mình ra quấn 2 đôi bàn chân em lại và cho vào lòng anh. Có vài người ngồi ở hàng ghế đối diện thấy sẽ mỉm cười, họ tựa đầu vào nhau và hồi tưởng lại một thời tuổi trẻ, về một thanh xuân đã qua của riêng họ. Nhìn thành phố qua ô cửa kính trên xe, có một cái đẹp mà chỉ những kẻ chân luôn rảo bước như tụi mình mới có thể thấy, những người vô gia cư đứng co ro ở những góc đường, đám trẻ con đang ném tuyết vào nhau, nhìn từ xa, hoàng hôn cởi bỏ đi lớp áo bỏng rát trần trụi của ngày dài, đỏ và đằm thắm như màu của rượu vang. Miên man và ngây ngất mê dại....

Tận dụng lúc em đang mải mê ngắm những ánh đèn lấp lánh về đêm, anh lén lút để bản thân mình tự do phiêu bồng vào những tâm niệm của riêng mình, anh nghĩ nếu chuyến tàu điện này chạy với vận tốc ánh sáng để có thể du hành đến tương lai, thì có thể nó sẽ phải chạy vòng quanh trái đất trong vòng vài tháng. Có lẽ vậy, nhưng đột ngột anh lại nhớ tới nghịch lý của thời gian mà Einstein đã từng nói. Nếu một vật chuyển động với vận tốc ánh sáng thì trọng lượng càng ngày càng lớn, thời gian bên ngoài sẽ chậm lại. Nhưng anh và em bất động trên tàu, chỉ có xe điện chuyển động. Thế thì làm sao ta có thể đi tới tương lai được? Hệ quy chiếu bởi luật không gian và thời gian được Newton viết ra không cho phép chúng mình du hành tới tương lai mà không bị già đi hay trọng lượng tăng đột biến một cách kinh hoàng được. Rồi anh lại suy nghĩ cực đoan, nhỡ đâu trong lúc chạy, chuyến tàu đột ngột thắng gấp lại, tất cả gia tốc và lực quán tính của chuyến tàu ấy sẽ dồn về một điểm và nghiền nát anh và em tan thành những hạt bọt lượng tử mất!...

À, lại là những hạt bọt lượng tử, những hạt bụi vũ trụ, những con đơn bào, những con khỉ và những con khủng long. Anh mỉm cười nguy hiểm.

Và anh chợt nhớ tới một bài hát mà anh thích đã lâu, ngân nga hát trong miệng cố ý để cho em nghe thấy, em hỏi:

_Anh đang nghĩ gì vậy?

Anh đang nghĩ đàn ông rồi sẽ ra sao khi không có đàn bà.

Previous
Previous

Những Nấm Mồ Nhân Loại

Next
Next

Gentle Sin