Thập Kỷ Xa Cách
Có một chiều của mùa Thu chết lặng lẽ trong tôi. Vang vọng theo những tiếng chim ríu rít gọi nhau đằng xa từ phía chân trời là hiện thực của những đôi cánh què quặt đang cố chắp vá cho sự níu kéo đã loang lổ và ố màu, chúng bay thành từng mảng không cố định; đuổi bắt nhau trong sự ngược đãi cảm xúc về bản năng của giống loài Homo Sapien xa lạ được chắp đôi cánh thiên di mòn mỏi xa dần về phía chân trời rực lửa. Tựa như những giọt nắng khi nhìn qua ô cửa sổ xe, chúng nhảy múa trong nước mắt rồi quỵ lụy dưới sự vụn vỡ từ sâu thẳm trong tâm hồn của một kẻ đã hoàn toàn chấp nhận làm bại tướng dưới định nghĩa của tình yêu. Vì tôi biết, sau ngày hôm nay em sẽ rời đi. Tôi giận mình ghê gớm, tôi trách móc bản thân mình vì đã không đến studio của em ngay từ cái mời đầu tiên. Ngày tháng cứ vẫn lặng lẽ trôi qua, em vẫn ở đấy. Chỉ có tôi là còn mải lêu lổng với những quyết định và những dòng suy nghĩ nhạt nhoà. Để khi mọi chuyện đã muộn, tôi cảm thấy cảm xúc mình vô tội như cách Leonard Cohen đã thì thầm vào tư tưởng của một kẻ tật nguyền bẩm sinh:
”Và rồi tôi tìm về nơi quá khứ, nơi căn phòng kí ức vẫn vẹn nguyên
Nhưng chẳng còn gì ở lại trong tôi nữa cả
Những điều không thể gọi tên…”
Buổi chiều ở ban công ngả màu dịu mắt cực kì, đường phố lặng thinh duy chỉ có tiếng của em vẫn đang líu lo về những đam mê trong cuộc sống. Em tự nhận bản thân mình vốn dĩ nghiện công việc, bằng chứng là em ngủ ngay tại chỗ em làm. Với đôi bàn tay lấm lem mực, đôi chỗ thô ráp vì phải tiếp xúc nhiều với hóa chất, chúng được tôn vinh bằng những mảng màu sắc đã nhạt dần cùng những vết cứa mà theo em là "những con đường tự do" nhảy múa dọc khắp đôi bàn tay nhỏ bé kia. Đôi mắt màu xanh thẫm; lấm tấm những nét tàn nhang ở khóe mắt, còn cả nụ cười đã làm tôi đầu hàng vô điều kiện.
Tất cả rồi sẽ mất đi và không bao giờ trở lại.
Em đến thăm chỗ tôi làm một tuần trước khi em đi và gợi ý ngắm hoàng hôn trên ban công nơi em ở. Mãi cho tới ngày hôm đó, còn lại tận cùng trong tôi mãi mãi là những vệt hoàng hôn của thành phố vào ngày Chủ Nhật thật buồn...Đẹp, đẹp như chính nụ cười em khi lần cuối cùng -tôi ngạo mạn cướp mất từ bàn tay của Chúa- trao cho tôi.
Có lẽ khi tạo ra đàn ông, ngón trỏ của Chúa Trời và Adam đã chạm vào nhau tượng trưng cho bản giao ước tự nguyện của loài người. Được che giấu trên đôi cánh của con ngài màu đen mang theo sự cứu rỗi vĩnh cửu chập choạng bay trong đêm, những bụi phấn từ đôi cánh phút chốc lại lấm tấm rơi xuống đất sau mỗi đợt gió mạnh thổi lùa vào khoảng không, xiêu vẹo trong gió và ngày càng xa rời sự thánh thiện. Adam đã cãi lời Cha ta, và Người đã rũ bỏ nhân loại. Là khu rừng vân sam của những ngày mưa không lối thoát, phản chiếu từ những giọt mưa là sự mưu cầu tha thứ trong tâm trí của những kẻ đã phạm trọng tội được phán xét trong thoáng chốc, để ngoan ngoãn quỳ gối dưới tiếng gọi của rừng già báo hiệu công cuộc cứu rỗi được ban phát cho những kẻ tôn thờ sự quyền năng của những hạt bụi đã từ lâu tan biến trong gió, những hạt bụi của sự mặc khải cho nhân loại một lần nữa biết quay đầu và chấp nhận ca khúc Khải Huyền mỗi khi có ai đó trút hơi thở cuối cùng của mình, sau cùng cũng chỉ để nhận ra rằng con người ta tôn thờ cảm xúc cá nhân, sùng bái khái niệm thể xác và sự giằng co giữa bản năng và lý trí được ươm mầm bởi chủ nghĩa khoái lạc.
Tâm trí tôi suy đồi vì những sợi tóc mai phất phơ trước thói quen đùa nghịch của gió, lẳng lơ quyến rũ bằng những lời mời gọi đón chào mỗi khi em đến thăm, quần áo cởi bỏ trần như nhộng rảo bước quanh phòng. Vứt bỏ hết tất thảy, để khi giây phút bờ môi em khẽ chạm vào tôi, cả thế giới sụp đổ bỗng chốc đơm chồi trở lại. Mang hương vị của mộc thảo vùng bắc Ireland, chúng ngọt lịm một mùi vị của khói lửa Luyện Ngục dẫn lối con tim tôi vào cõi U Minh. Tôi chấp nhận lẽ sống thường ngày là sự tù tội và lưu đày trong vĩnh cửu duy chỉ có nụ hôn của em sẽ giết chết sự giam cầm tư tưởng đó, để hồi sinh một linh hồn đã mục rữa vì cô độc, để chết đi và sống lại trong tình yêu vô bờ bến của người đàn bà đã trao cho người đàn ông và mùi hương của mật hoa ái tình cứ thế cám dỗ linh hồn tội lỗi không một chốn dung thân, không sự mặc khải nào có thể được cứu rỗi, và cánh cổng của sự chìm đắm dục vọng đã mở, cả cơ thể em ngọt lịm hương vị của một đóa ban mai, mềm mại như Kat, quyến rũ cũng là Kat. Katelyn ơi!
author’s note:
Caravaggio đã từng đề cập đến những giờ phút kinh hoàng của Holofernes khi ông bị Judith cứa cổ trong giấc ngủ. Như một sự thanh trừng ân oán giữa khái niệm của sự thù hận, lòng tự tôn và định kiến của đàn ông và đàn bà khi bắt đầu bằng một mối quan hệ mập mờ, không rõ ràng và không có tên gọi. Nụ hôn của em đã mang lại cho tôi nỗi sợ hãi vô hình như thể tôi đã thấy trong con tim mình vừa thấp thỏm vừa khoái lạc vì mật ngọt của bờ môi em nhưng cũng đồng thời nếm trải cùng với nó là hương vị của sự hoang tưởng đầy dục vọng, những thị phi và vô vàn những rắc rối. Em sẽ giết chết sự tự cao của tôi bằng phẩm hạnh có sẵn trong hương thơm nơi mái tóc em để rồi em sẽ hồi sinh thân xác này một lần nữa bằng những màu nhiệm quyền năng của Chúa Trời khi người tạo ra em từ chiếc mạn xườn của tôi. Là một thể thống nhất không thể tách rời của đôi mắt em, hơi thở và mùi hương thơm ngát.
Tôi đã từng nghĩ có lẽ khái niệm về Vườn Địa Đàng khi xưa Adam từng nuối tiếc có chăng chỉ là giây phút khai sáng thưở sơ khai khi lần đầu ông nhận ra trước mặt mình là người đàn bà đang trần truồng, tay cầm quả táo và nhâm nhi nó một cách ngon lành. Ông cũng nhận biết được rằng có một tạo vật với làn da mềm mại hơn mình, mái tóc dài mượt mà hơn mình và từ cơ thể mảnh mai ấy đang tỏa ra một mùi hương đầy mời gọi của giới tính. Chúng làm ông râm ran và khó chịu trong người, hiển nhiên như nguồn năng lượng dồi dào tuôn chảy trong cơ thể cần được giải thoát. Ông tiến tới và khẽ đặt những ngón tay mình lên bờ vai của Eve, vuốt ve nó rồi từ từ di chuyển xuống dưới ngực. Sự e thẹn còn đọng lại trên đầu núm lấp ló chút tinh khôi mang theo cả ngàn năm của nhục cảm. Không hấp tấp, không ràng buộc, và chưa bao giờ hối tiếc; Adam và Eve đã dẫn bước nhau lạc lối vào khu rừng vân sam của tội lỗi nguyên thủy dưới gốc cây Tjikko già nua mười ngàn năm tuổi, như những con thiêu thân quăng mình vào thứ ánh sáng mê muội của sự thật trần trụi rằng hai tạo vật này rồi sẽ thống trị thế giới bằng tinh trùng, máu và nước mắt, con cháu họ sẽ khai hoang khắp bề mặt của quả địa cầu này trong tâm thế của những kẻ chinh phục mang mầm mống tội lỗi khi xưa.
Những đợt gió hung hăng xâm chiếm lấy cả một buổi sáng tưởng chừng như im ắng xào xạc qua từng tán cây to lớn trước sân nhà, lấm tấm những giọt mưa và chiếc lá vàng khô héo vương vãi khắp mặt đất, cái âm thanh cô quạnh tái tê vì giá buốt đã theo tôi trong suốt quãng thời gian đủ dài để nhớ nhung, nuối tiếc nhưng cũng đồng thời quá ngắn tựa như những cái chợp mắt ở hàng mi những cô gái tôi đã từng quen biết. Mười năm, có lẽ đã quá đủ cho những điều mãn nguyện nhất, mười năm của một thời nông nổi du dương vì tiếng khóc ngấn lệ của sự giao mùa vào cái lạnh đầu đông.
Vẫn còn đó "Cơn Mưa Tháng Mười Một" mãi nhiệt thành và chưa bao giờ hết lãng mạn, tựa như những câu chuyện tình yêu đôi lứa trong mùa mưa gió khi Axl Rose lần đầu cất lên tiếng hát, mang theo những âm hưởng vọng về từ quá khứ. Tháng Mười Một của tôi ngày hôm ấy mười năm về trước vẫn còn ở lại, tiếc nuối những điều vẫn chưa thể trở thành hiện thực; trong vô thức hành hạ tương lai một cách đau đớn, tôi xoa dịu nỗi nhớ bằng việc tưởng tượng trong đầu của bản thân rằng đâu đó đã có một tuổi trẻ đầy nhiệt thành và chan chứa trong huyết quản của bản thân, đã nhảy múa với tình yêu và đau khổ như một gã lụy tình thứ thiệt, gã bất chấp tất cả để sống trọn vì tình yêu mà bản thân mình đã chọn.
Đoạn tuyệt với sự say đắm đầy thi vị của tình yêu. Để giờ đây tất cả chỉ còn lại sự đắng chát của những cảm xúc tiêu cực, cuộc hoan lạc trong những đêm dài hành hạ kí ức, những cuộc truy lùng chủ nghĩa hoàn hảo đã phá hủy tất cả những điều vốn dĩ thuộc về sự huyễn hoặc. Không, tất cả nhân loại đều sẽ phải chết để chuộc lại sự trinh nguyên cho con tim mình; để yêu, để thù hận và cũng là để tái sinh. Tái sinh từ những làn khói thuốc, để thổi luồng sinh khí của tồn tại từ bờ môi mang nhiều cung bậc của vị giác đánh thức trái tim đã cằn cỗi vì sự tẻ nhạt. Chúng có vị mặn của nước mũi và cả cái lạnh giá buốt thô ráp oằn mình lên lớp da mỏng khô khan thẫm máu. Thi thoảng, chúng chứa đựng cả sự ngọt ngào, ấm áp của những thỏi socola đen, của những tách Earl Grey còn đượm khói ở mỗi buổi lễ nghi sáng sớm...
November 2012-2022